VƯỢT QUA SỢ HÃI VÀ NHỮNG GIỚI HẠN BẢN THÂN
Có người nói với tôi rằng phần lớn nổi sợ hãi đều có nguồn gốc sâu xa từ sợ cái chết. Khi tôi biết được bản chất thật sự của chúng ta là linh hồn vĩnh cửu, chúng ta không có cái chết, chúng ta tới đây để học hỏi, để trải nghiệm và để vui sống, thì những nổi sợ trong tôi nhỏ dần và tôi dám bước ra vùng an toàn của bản thân mình cho phép mình trải nghiệm và dần dần để mọi thứ cho vũ trụ an bày. Nó thể hiện rõ trong chuyến đi Bali của tôi vừa rồi.
Tôi dần dần bước ra khỏi vùng an toàn và giới hạn của bản thân khi đi du lịch bụi với một người bạn. Tôi thử những trải nghiệm mà lần đầu tiên trong đời. Có thể những trải nghiệm của tôi đối với nhiều người đó là chuyện bình thường, nhưng với tôi đó là những lần đầu tiên đáng quý và tôi đón nhận nó với niềm hân hoan. Đó là lần đầu tiên ngủ đêm tại phi trường, thấy khả năng thích ứng của mình cũng không đến nổi so với đứa toàn đi du lịch theo tour hihi.
Đó là trải nghiệm vượt qua nổi sợ hãi của bản thân khi chơi trò swing ở ruộng bật thang (cái này có cô bạn đi chung tạo thêm động lực, chứ lúc ban đầu không dám tham gia).
Đó là hai đứa cương quyết tự leo núi lửa ở Batur chứ không mua tour (mặt dù tụi nó bị chèo kéo mua tour giữ lắm). Chúng tôi quyết định tự tìm đường lên núi theo như dự định ban đầu của chúng tôi lúc còn ở nhà. Khi cô chủ khách sạn chào bán tour, cô bạn đi cùng cố gắng hỏi thêm để có thêm thông tin cho chuyến leo núi tự túc của chúng tôi. 5g00 sáng chúng tôi quyết định khởi hành. Ngoài trời vẫn còn đang tối và lạnh, hai đứa 2 cái điện thoại, bật đèn pin và tra google map, và một phần mềm chỉ đường trong máy của bạn đồng hành. Vào khu vực này thì google chỉ có định hướng có đường, có nhánh chứ không cung cấp thêm thông tin nào cả. Chúng tôi đi theo bản năng, nơi nào có đường thì đi và đi hướng về phía đỉnh núi và để mọi thứ cho vũ trụ sắp đặt. Chúng tôi men theo những con đường mòn dẫn vào núi, lúc này vẫn nghe tiếng xe máy văng vẳng xa xa và giờ trên bản đồ chỉ đường chỉ còn là những sợi chỉ mảnh. Gặp người dân địa Phương đi ra ngoài sớm, chúng tôi hỏi hướng lên núi lửa và biết mình đi sai hướng. Chúng tôi quay lại ngả rẻ và tiếp tục đi, đường càng lúc càng nhỏ. Chúng tôi đi ngang qua những ruộng nương của người dân, đi dọc theo lối mòn trong rừng, đường đi chỉ đủ cho 1 người. Cứ như vậy chúng tôi đi bằng miền tin và để mọi thứ cho tương lai sắp đặt. Chúng tôi vừa đi vừa tận hưởng không khí mát lạnh tinh khôi vào buổi sáng sớm và tận hưởng mùi thơm của cây của rừng. Cuối cùng chúng tôi cũng men ra được đường lớn và chúng tôi cứ nhắm hướng lên núi mà đi. Mọi cố gắng và quyết tâm của hai đứa tôi được đền đáp khi thấy hồ hiện ra trước mắt, khung cảnh thật đẹp. Chúng tôi cố gắng đi cao vào cao hơn nữa cho đến khi hết đường (lúc sau mới phát hiện có thêm 1 đường mòn dẫn lên cao hơn bị che lấp nhưng do không còn thời gian nên chúng tôi quyết định ngồi đây tận hưởng). Chúng tôi dừng chân tận hưởng cảnh đẹp và tự khen chính mình vì những nổ lực và sự quyết tâm, tinh thần muốn trải nghiệm của chúng tôi đã mang chúng tôi vượt qua nổi sợ và có mặt tại đây.
Một trải nghiệm thú vị nữa mà tôi muốn chia sẽ với bạn đó là trải nghiệm được người dân trên đảo cho đi nhờ bằng xe tải nhỏ J. Tình hình là thế này, chúng tôi bị anh Google map lừa tình khoản cách từ bến phà về khách sạn chỉ 1,2 km. Hỏi giá xe máy và oto thì mắc so với khoảng cách đường đi ( lúc đó grab hiện giá rất rẻ so với giá chúng tôi được chào, tiếc là không tìm được tài xế hehe). Hai đứa quyết định sẽ tự lội bộ về khác sạn và cũng muốn trải nghiệm, nhìn ngắm cuộc sống của người dân trên đảo. Mọi thứ như được an bày sẵn, chúng tôi để mọi thứ diễn ra tự nhiên, không một kế hoạch, không một dự định… Chúng tôi ghé vào một quán ăn địa phương bên đường để thưởng thức hương vị địa Phương của nơi mà chúng tôi đến. Sau đó chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình, chúng tôi không biết rằng nó xa đến vậy và nhiều đồi dốc đến thế, may mắn là chúng tôi được một xe tải chở những bạn trẻ đi làm về cho đi nhờ. Chúng tôi ngồi trên xe tải, nguyên một xe toàn là nam, xe chạy bon bon trên đường và chúng tôi không chắc về việc mấy bạn đó có hiểu đích chúng tôi muốn đến không. Nhưng trong những giây phút ở trên chiếc xe ấy, tôi sống với thực tại, tận hưởng cảm giác như đi tàu lượng siêu tốc, cho bản thân mình được trải nghiệm, được tận hưởng và bước qua vùng an toàn của mình. Mỗi lần xe qua khúc cua nhanh là những tràn hú và cười thỏa mái, các bạn trên xe cũng vậy (chắc thấy hai dứa này lỳ quá, dám quá giang xe lạ, không biết chở đi đâu, mà còn vui vẻ hò hét mà công nhận cũng lỳ thiệt hihi). Khi xe dừng lại, chúng tôi mới biết đã đến nơi (sau khi thấy bản tên của khách sạn, lúc này chúng tôi còn chưa định hình khách sạn nằm ở hướng nào). Chúng tôi chia tay và cám ơn các bạn cho đi nhờ.
Sau chuyến đi đó chúng tôi học ra được rất nhiều bài học và tương lai là thứ luôn thay đổi, cho dù bạn lên kế hoạch chi tiết đến đâu đi nửa, bởi quy luật của sự sống là luôn thay đổi, nó luôn tạo ra điều mới mẻ trong cuộc sống của chúng ta. Vì vậy hãy để mọi thứ được tuông chảy, được xảy ra một cách tự nhiên, vũ trụ đã an bày mọi thứ theo cách tốt đẹp nhất và nhiệm vụ của bạn chỉ là tuân theo quy luật, cho phép mình trải nghiệm và vui sống trong từng phút giây.
Thông tin hoạt động của phong trào PSSM thiền kim tự tháp Việt Nam:
Thiền online thứ hai đến thứ bảy:
- Sáng 5:00 - 6:00
- Trưa 12:00 - 13:00
- Tối 20:00 - 22:00
Thiền nhất thể sáng chủ nhật 7:30 - 9:00
qua zoom, mã phòng: 3248922692
Link: https://zoom.us/j/3248922692
>>>Hãy cùng tham gia tìm hiểu kiến thức thiền định thông qua >>Lớp Khoa học thiền định<<
>>>Hãy cùng tham gia thiền định tại >>Địa chỉ và thời gian hoạt động của các nhóm thiền<<
>>>Cùng nhau thiền định dưới đêm rằm và hòa mình với thiên nhiên >>Thiền trăng và thiền dã ngoại<<
>>> Hãy cùng nhau chiêm nghiệm những lời dạy của Minh Sư Patriji >>Patriji teaching<<
>>>Hãy nghiên cứu sâu hơn nữa qua những cuốn sách >>Sách khoa học thiền định<<